
…
Tôi kiểm thảo bản thân cùng một thời đại buồn rầu
Đêm xuống ướt mui rồi
Sông khuya tì tũm vỗ
Đi thôi ! kỷ niệm !
…
khi vũ hán được kêu tên khắp phây cõi, khi khẩu hiệu ..ở nhà là yêu nước.. được hắng lên trên những trang mạng, tôi ý thức được những ngày một mình với óc ..lỗ.chỗ.tối.. bắt đầu, cùng lúc trái tim quặn thắt & những xung đột trong óc đang vón cục, những dòng tin chỉ còn sự cộc cằn & thiểu não.
.. tôi kiểm thảo bản thân !
những ngày tăm tối
kể từ không còn chén trà sớm tối cùng người, những chén trà trở nên lạnh lẽo, cuộc mưu sinh càng nên rối ren quàng xiết lấy nhịp thở, những nheo.nhóc, đơn.bóng, lạnh.lẽo, uất.hận, u.sầu cứ tự suy mà như thực cảnh, sự gắng gượng trong cơn điêu tàn cũng chỉ đặng đôi năm, rồi ..trên núi chúa đã sắm sẵn.. việc gì định ắt sẽ đến !
bên chén trà ..những ngày vui đã tàn !
người thiếu vui sẽ đi tìm niềm vui
nhưng tôi vẫn chưa tỏ tường việc ấy, những cuộc nhậu triền miên hết ngày rồi tháng sang năm, cửa nhà ba năm không chốt, ai đến ai đi là việc của người, say rồi sẽ ngủ, vùi vào cơn say mỏi khắp xương da, trốn những u sầu hiện hữu
tôi ngủ ..khi đã tàn hơi !
xung đột là điều tất yếu
vợ chồng triền miên ngày tăm tối, uất hận, tranh giành, bội bạc, hối cải ..dất cải lương, dù sao đi nữa nó là thực cảnh đã trải.
cơn ..động đất tâm thần.. đã quét qua đời tôi
37 tuổi ..may lắm cũng nửa đời dại dột
tôi đã không ý thức được rằng, điều ta muốn luôn chỉ là điều ta muốn, cái người khác muốn đôi khi không tốt cho chính họ bằng điều ta mơ tưởng cho họ, xong đấy vẫn chỉ là mơ tưởng, chỉ mình ta hiểu, nó chưa hẳn tốt, trả giá là điều không thể tránh khỏi, và sự thực là mất mát những điều cụ thể, hiển hiện bằng những thiếu khuyết ở thời gian thực tại, ở bóng hình hàng ngày, nó là sự đổ vỡ, có thể không, có thể nó là sự thu xếp, ngăn nắp lại những tháng ngày nhầm lẫn. tôi chỉ biết rằng, trong tâm tưởng sâu thẳm nhất, tôi luôn mong mang tới điều tốt đẹp cho người tôi yêu thương, nhưng sự thực lại là sự không hài lòng của họ, tôi không chắc lắm về sự đúng.sai ở đây, nhưng có một điều gần như chắc chắn, tôi đã làm điều không.nên đơn giản vậy, giá trị dường nào bởi người nhận đánh giá chứ không nằm ở hàm lượng của người trao.
rồi ..triền miên nghĩ về cái chết
những cộc cằn cứ vón thêm lại thành khối đè nặng tâm trí, dù tôi có nghĩ gì, tốt đẹp tới đâu, cho ai đi nữa, thì cuối cùng sự cộc cằn ấy cũng sẽ xua đuổi họ khỏi tôi, rồi chính tôi sẽ ôm lấy nỗi buồn chia xa đó, những suy nghĩ trách móc cứ vậy dâng lên, sự cộc cằn càng thêm lớn, tính cách cha mẹ dạy hoàn toàn sụp đổ, không còn sự logic hay có thể bình tĩnh với bất cứ gì .. đôi khi tôi mất cả người tôi yêu thương, không bởi tôi đã cư xử tệ với họ, mà bởi một sự thô lỗ với người khác ..tại sao con người ta lại không đánh giá mối ân tình thông qua cách cư xử giành cho nhau nhỉ ?
Chuyện gì đã trải cũng đồng nghĩa đã qua, trở lại với đời sống thực, dù sao đi nữa, muôn thứ rối tinh thì một đường dài thẳng tắp trước mặt vẫn còn chưa tỏ đích đến, phải làm gì hả óc ?.