Từ khi thuê được địa điểm mới bên Láng Hạ, tôi bắt tay vào việc kiến tạo chốn mới, bận rộn và mệt thực sự, ngày chỉ ngủ vài ba tiếng, lại thêm trong lòng không yên, như sắp mất đi một điều gì đó gần gụi lắm.
Láng Hạ được một năm, đồng nghĩa tôi xa Núi Trúc cũng đã một năm, nay lại nhớ!
Ngày quyết định dời đi từ Vũ Phạm Hàm cách đây bốn năm, rồi tìm thấy vị trí ở P103-A3a Giảng Võ (20b Núi Trúc đi vào), tất cả những gì giá trị nhất của hai vợ chồng còn lại là chiếc xe máy Air Blade vì ngay cả nhẫn cưới cũng đã bán đi trước đó để có tiền làm những đợt trà đầu tiên, rồi đến chiếc xe cũng vội vàng mang bán cho kịp tiền thuê địa điểm làm quán. Vậy là cũng xong việc địa điểm, còn ít tiền tôi mang đi mua được một cái cưa tay, một cái máy khoan điện để tôi có thể tự làm mọi việc biến một căn hộ trống cho thành hình một quán trà. Tuấn bạn tôi là kiến trúc sư, cậu ấy giúp tôi mua một thùng sơn và trao đổi một số ý tưởng cùng tôi. Thống nhất xong, bắt tay vào quét dọn và sơn những vệt sơn đầu tiên, dù tất cả những gì có được đều rất thô sơ nhưng cũng cố làm sao cho nó gọn gàng và đồng điệu nhất có thể. Sau gần một tháng, mọi thứ có vẻ ổn thỏa rồi, còn lại dăm ba chi tiết nữa cần phải có một khoản tiền khoảng năm triệu đồng, rồi việc này cũng được giải quyết bởi anh Chính, một người anh!. Quả thực, tôi biết khi đó anh cũng đương lúc khó khăn, thế mà anh vẫn giúp tới cùng, còn cho tôi mượn chiếc xe máy để có phương tiện đi lại. Khoản tiền đó sau này tôi cũng không trả được bằng tiền mặt mà trả dần bằng trà.
Quán đi vào hoạt động, vì chưa thể có thu nhập từ việc bán trà thế nên phải bán cả cà-phê nữa, bác Khuê mách cho làm cà-phê-sô-cô-la, ông cụ cũng ủng hộ luôn một hộp sô-cô-la để có cái mà làm, món này cũng ngon lắm thế nên cũng có khách. Ngoài bán ở quán ra, chúng tôi còn mang tận nơi khách yêu cầu, có khi mang cho quán phở ngay đầu ngõ.
Ngày nối ngày qua đi, từng đồng kiếm được vun hết vào quán, như cha mẹ tôi cặm cụi kiếm được đồng nào lo cho con ăn, lo cho con học là hết. Rồi “đứa con” đó cũng chập chững “biết đi”, “biết nói”. Từ nơi đây, công chúng biết đến Thưởng Trà qua báo chí, truyền hình. Từ nơi đây diễn ra bao cuộc hợp-ly. Từ nơi đây con trai tôi ra đời. Từ nơi đây, tôi đã làm được nhiều việc, tôi đã mang ơn nhiều những người anh, người chị, những bạn và em. Từ nơi đây, danh tiếng cũng có mà thị phi cũng nhiều. Hỏi sao không luyến lưu cho được?!
Núi Trúc chưa bao giờ ổn, cô Mai chủ nhà là người tốt tính, chưa bao giờ cô nhận được tiền nhà đúng hạn từ tôi kể từ sau đợt tiền đầu tiên nhờ bán xe mà có. Thế nhưng cũng chẳng bao giờ nặng lấy một lời. Cô như cái bệnh viện di động, luôn treo cạnh xe là túi thuốc, trong người là một tổ hợp các loại bệnh, đi lại khó khăn, xong cô vẫn thường ghé quán, vẫn thường hỏi tôi chuyện nhà chuyện quán, đến ngày cuối cùng dời đi cô cũng “chín bỏ làm mười”, vậy đấy!
Ở Núi Trúc cũng có những đồ sang ra trò, nhìn bề ngoài tưởng chủ quán hẳn phải hàng tay chơi, hắn có cả âm-ly đèn, hắn có cả loa An-tếch xịn, và nhiều đồ gồ ghề lắm. Nhưng, lại chuyện loa chuyện đài thì cũng chẳng khác chuyện thuê địa điểm là mấy. Quán hồi đó dùng bộ loa máy tính, nó bé tí và phát ra cái chất giọng của tay hen suyễn lâu ngày. anh Phương là một người kinh doanh đồ âm thanh cổ, anh ấy nghe không chịu nổi thế nên mang cho một bộ tới nơi tới chốn, lấy trà uống dần, cho đến khi quyết định chuyển khỏi Núi Trúc thì cũng mới trả hết bộ loa nhưng phần cuối cùng để trả lại cũng nhờ bán loa đài đi mà có, đến khổ!
Nay, về Láng Hạ, thiếu hẳn sự đầm ấm, vắng những cuộc ly-hợp, hương xưa, người cũ tản mát hết cả. Khách dùng trà vẫn dùng, còn đông hơn xưa, trà làm ra hầu như không đủ, chẳng còn gặp những vị khách nhiêu khê, nhưng, sao quán lạnh?, trà vẫn nóng!, hơi vẫn bay!, sao lòng vẫn lạnh!. Mới một năm thôi không làm quán mà!. Xưa kia, ở Núi Trúc, có những khách bị tôi từ chối, hay thậm chí bị tôi mời ra khỏi quán. Tôi nhớ, có một cặp cô cậu nọ, họ yêu nhau!. Lẽ thường, vào quán vắng lặng yên tĩnh thì ôm-hôn hay âu-iếm nhau chút có sao, mọi nơi vẫn thế và làm gì có ai nhiêu khê như cái tay chủ quán Thưởng Trà, ấy thế mà tôi mời họ ra khỏi quán với dòng chữ có vẻ lịch sự “Tôi xin lỗi, nhưng hành động của các bạn không phù hợp với không gian nơi đây” được gửi đến cô cậu ấy qua một tờ giấy nhỏ, cô cậu ấy ra về với vẻ ngượng ngạo. Hôm sau, cô gái trở lại trên tay ôm bó hoa hồng, mắt đỏ hoe cô ấy xin lỗi, tặng lại bó hoa, ra về, mắt đỏ!.
Ngồi đây, nhớ quán cũ, mắt đỏ theo cô gái đi để lại bó hồng!
Nguyễn Việt Bắc
[Thưởng Trà 015-0925]
Theo dõi từng bài của anh Bắc trên thuongtra, có biết anh Bắc từng mời khách hàng ra khỏi quán nhưng hôm nay mới nghe chi tiết câu chuyện. Em còn trẻ, cũng rất quý trà, mong sớm có ngày được gặp anh và nghe anh chia sẻ kiến thức và tình yêu về trả.
Chúc anh luôn có sức khỏe 🙂
ThíchThích
Cảm ơn Cuong Pham đã luôn theo dõi, đấy là hành động ủng hộ thiết thực, rất thiết thực mà chúng tôi mưu cầu. Cảm ơn!
ThíchThích