Tiếu Chi tạp lục

Quang âm thấm thoát, lần lữa mãi với bao chuyện mà vẫn chưa xong… thôi thì kệ. Đời người được mất mấy ai hay, bãi bể nương dâu chẳng ngoài chớp mắt, đốt đuốc chơi đêm, cho dài cuộc lữ.

Có người nói, người và người với nhau duyên phận cũng như một chén trà, ngắn ngủi, Đời người như trà cũng biết trước đắng sau mới ngọt, đắng rồi ngọt bùi mới đó. Hiểu được lẽ uống trà mới hiểu được thế nào để nhẹ nâng chén nhỏ, rồi “lòng không vướng bận” mà hạ tách trà.

Nhấp chén cũng như một đoạn duyên phận bắt đầu.

Phật nói: Vạn vật là tướng không trong kính, thảy các tướng đều không tướng cả Chén bởi vì lòng rỗng nên dung được vật, nước tuỳ hình mà hiện tướng, Trà cũng vô ngôn, tĩnh lặng. Không ồn ào như nét chữ bay lượn, không cứng cáp mà yên tĩnh, điềm đạm!

Có chén trà nóng ở đây ta cứ uống, chứ biết sao bây giờ.

Trà nhạt rồi, giữ chi thêm bận. Đèn tàn rồi, vén bấc làm chi?

Diệu Ngọc từng bảo “Một chén là phẩm, hai chén là giải khát cho kẻ ngu, ba chén là trâu bò uống rồi”. Trà như thiền, một nửa chén cũng là thiền… nhưng hiềm một nỗi cái gì nói nhiều cũng trở thành một thứ Tục, nhiều khi tục đến độ chỉ nói đến thôi đã thấy lợm giọng của mình mất rồi…. (song chân lý ấy không bao giờ thay đổi)

Rượu thì cần bạn, Trà chỉ một mình đã đủ lắm rồi! “nhất tâm bất loạn” mà Thưởng trà phá đi chấp niệm trong lòng mình thì thành thị cũng là chốn sơn lâm, phồn hoa cũng khác nào Phật cảnh.

Nguyễn Sử
Thưởng Trà 150422

Published
Categorized as Chơi
%d người thích bài này: