Kể từ ngày lăn lộn với cuộc sống đến giờ đã 10 năm rồi (đi làm từ khi còn đang học) nhưng chưa từng trải qua một công việc nào hay như công việc đang làm, có lẽ nên gọi là “trà nô”. Cái sự nghiệp trà nô đấy mới 6 tháng nhưng lại nhiều biến động lắm.
Tết vừa rồi ngon lắm, bởi lẽ đây là năm đầu tiên nhận được nhiều lời chúc tết từ tâm, nhiều lời cảm ơn gửi “trà nô” tôi, nếu bỏ qua những khó khăn nói như bác Khuê là đang “sồng sộc đến” thì có lẽ tôi là người hạnh phúc vô cùng nhờ những “Trà Khách” dành cho.
Đâu chỉ những món quà tinh thần, còn có cả vật chất nữa, tất nhiên với người tặng nó chỉ là giá thể của tấm lòng mà thôi !
Đây là những “giá thể” tôi muốn nhắc đến & gửi lời cảm tạ !
Món quà của bác Khuê, kiểu tặng quà của văn nghệ sỹ !
“Tôi biết uống trà, có lẽ đã trên 70 năm. Khi đó còn là một thiếu nhi 9, 10 tuổi. Được uống và biết thưởng thức trà là do nhiệm vụ chuyên nghiệp rửa ấm chén, đun nước, pha trà cho ông nội vào mỗi buổi sớm dậy: “Bình minh nhất trản trà” là thú vui thưởng thức thanh cao của ông nội.
Thế rồi, ở tuổi thanh niên, Hà Nội có phòng trà Phúc Châu:
Thiếp tâm chính tự Trường Giang thủy
Nhật mộ tùy quân đáo Phúc Châu
(Lòng em như nước Trường Giang ấy
Sớm tối theo chàng tới Phúc Châu)
Thời gian cứ qua đi. Sự kiện cứ chồng chất. Cứ thế, cứ thế mãi, mà sao vẫn nhớ một hương vị trà thanh cao và sâu lắng. Rồi bỗng nhiên, lại được thưởng thức vị trà với ý nghĩa Thưởng Trà, khơi gợi lại biết bao kỷ niệm xa xưa từ thời niên thiếu, rồi trai trẻ và tuổi già sồng sộc đến. Vậy mà vẫn còn đây cái ấm da chu, một khay trà có hương vị ngày xưa: Long Tĩnh hay Thiết Quan Âm, Tân Cương hay Đại Từ,… ở đây… có dã Trúc, có Bồ Đề … có nhớ thương và có mơ tưởng… có sự trầm lắng suy tư và có cả sự rộn ràng xao xuyến …
Là người nhớ trà, chính nơi đây Thưởng Trà Quán với cặp chủ nhân còn rất trẻ, đã đem lại cho khách thăm một lần, sự lưu luyến và cứ muốn trở lại nhiều lần. Vì không quên được thú Thưởng Trà…”


anh Khải (chủ quán Càfe Cuối Ngõ) nói khi dúi vào tay tôi những kỷ vật này

(anh Sơn Hà viết theo lối chữ của Thiền sư Thích Nhất Hạnh)

anh Chính nói khi đưa miếng Phổ Nhĩ chín (28 năm tuổi)


cụ Lược bảo khi viết




Tôi tham lắm, vậy nên tôi hy vọng trà nghiệp của tôi sẽ còn mang lại nhiều những tấm lòng và cả những “giá thể” nữa.
Nguyễn Việt Bắc
Hì, đọc những lời tâm sự này thấy tuyệt vời quá. Rất tình cảm và gần gũi, cảm ơn anh. Xin được tặng anh mấy câu thơ này:
Trà nô tôi với tâm hồn rất Việt
Bắc một cây cầu đi tới tương lai
Tình ấm áp gởi đến người thương mến
Chén trà này với tất cả trái tim.
ThíchThích
Cảm ơn tấm chân tình của Sen Trắng, hi vọng tôi có thể duy trì và tiếp tục đi với tấm lòng của mình để rồi sẽ được nhận lại những tấm lòng như Sen Trắng đã dành cho
Cảm ơn bạn rất nhiều !
ThíchThích
Quê hương vẫn luôn sản sinh ra những con người như thế. Và tôi vui khi thấy thêm một người bạn trong làng trà việt nam như nối tiếp kế thừa những giá trị tinh hoa của dân tộc qua từng ly trà.
Chúc Việt Bắc luôn có nhiều sức khoẻ và thành đạt trong sự nghiệp “Trà Nghệ” nhé.
Thân ái,
ThíchThích
Cảm ơn Tuấn Quê Hương đã gửi tham luận và lời chúc tốt lành !
Nếu có cơ hội chúng tôi mời bạn ghé qua Thưởng Trà Quán tôi sẽ ướp sen mời bạn (thứ trà mà theo tôi biết qua tham luận trong bài viết Trà ướp Sen là bạn rất thích), và có thêm một số loại trà mà tôi đã lựa chọn kỹ lưỡng.
Trân Trọng !
ThíchThích
Xin cảm ơn và đón nhận lời mời của Việt Bắc.
Xin hẹn một dịp gần đây nhất tại Thưởng Trà Quán.
ThíchThích
Mong sớm được gặp anh tại Thưởng Trà Quán !
ThíchThích